Những câu chuyện nhỏ

BƯỚC NGOẶT MỚI TRONG CUỘC ĐỜI CỦA LAN

Quả thực, trong cuộc sống này chúng ta luôn luôn phải đưa ra hàng nghìn sự lựa chọn mỗi ngày, chúng ta thấy đó là điều bình thường. Tuy nhiên khi đứng trước một lựa chọn lớn, điều đó mang tính quyết định và ảnh hưởng lớn tới cuộc đời của chúng ta sau này, quả thực không phải là điều dễ dàng. Bản thân mình cũng đã vừa trải qua cảm giác đó. Dù đúng dù sai, đó ắt là điều tất nhiên xảy ra trong cuộc đời của mình.

Hai mươi hai tuổi, độ tuổi của một thanh niên trẻ vừa bước khỏi ngôi trường đại học. Bốn năm không dài với một đời người, nhưng bốn năm là cả một chặng đường dài của tuổi thanh xuân, nhất là với một cô gái như mình. Thanh xuân đối với ai mà chẳng quan trọng cơ chứ. Bốn năm là khoảng thời gian để mình rèn luyện bản thân, học hỏi tích lũy kiến thức để phục vụ cho công việc sau này của bản thân. Tương lai của mình là một cô giáo mầm non, kì thực tập hai tháng là một điều gì đó sẽ ám ảnh mình cả cuộc đời, vui có, buồn có, bế tắc có, nở hoa có. Nhưng mình đã quyết định giữ lại kiến thức đó cho bản thân mình phục vụ khi mình có những em bé đáng yêu trong ngôi nhà nhỏ, mình quyết định không làm cô giáo dù khi ra trường với thành tích trong top của lớp.

Liệu rằng bốn năm qua mình có tiếc nuối không? Câu trả lời là không. Bốn năm qua mình đã đến nhiều nơi, gặp nhiều người, trải qua bao chuyến xe về nhà bằng những phương tiện khác nhau. Học mầm non là một sự lựa chọn không có chủ đích, mình đăng kí thi Sư phạm cho nguyện vọng 2, mình không hề có ý định học Sư phạm, nhưng có lẽ đó lại là một mối nhân duyên tình cờ. Học tập và trưởng thành trong môi trường sư phạm đã giúp mình trưởng thành hơn rất nhiều trong suy nghĩ và trong cách đối xử với mọi người. Vì thế mình chẳng hề hối tiếc vì đã dành 4 năm gắn bó với Đại học Sư phạm – Đại Học Đà Nẵng.

Mình là cô bé sinh ra và lớn lên trong suốt 18 năm ở vùng nông thôn, nơi mà đồi núi chập chùng, nơi ruộng đồng bao la thẳng cánh cò bay, nơi có căn nhà cấp bốn mái phủ rêu phong theo năm tháng. Gia đình mình không khá giả, bố mẹ mình là những người nông dân thật thà, chất phác, đôi khi nói chuyện hàng ngày ảnh hưởng theo phong tục vùng miền nên chẳng thể tránh khỏi sự không tinh tế. Nhưng mình tự hào vì được bố mẹ dạy dỗ nên người như ngày hôm nay. Bốn năm từ nông thôn đến với một thành phố lớn, xa lạ, có nhiều khác biệt văn hóa và ngôn ngữ. Tuy vậy, mình đã đem lòng yêu và quyết định gắn bó với nơi đây. Nhà là nơi để trở về, là nơi để yêu thương, mong rằng bố mẹ sẽ hiểu cho đứa con gái bé bỏng này!

Những năm gần đây mình mới bắt đầu làm bánh, ban đầu nó chỉ là một sở thích, một đam mê nhỏ bé. Rồi theo thời gian nó lớn dần lên và mình nghĩ rằng sẽ theo nó đến mãi sau này. Không chắc chắn rằng mình sẽ thành công hay giàu có từ việc bán bánh, nhưng mỗi lần làm hoàn thiện những chiếc bánh thành công mình cũng cảm thấy vui vẻ rất nhiều.

Những chiếc bánh có vị ngọt mình tạo ra bằng những công thức chắt lọc cho riêng mình. Tuy nhiên mình không ghiền ăn vặt, nên chính khách hàng mới là người giúp mình đánh giá chân thật được vị bánh ngon hay dở. Cảm ơn chân thành đến những vị khách đáng yêu của Hoa Hoàng Lan, cảm ơn một người đồng hành đặc biệt đã đứng phía sau hỗ trợ Lan rất nhiều trong hành trình chinh phục đam mê của mình.

Không thử thách, không táo bạo thì sao có thể gọi là tuổi trẻ. Chúng ta có thể mắc sai lầm nhưng chúng ta có thể đứng lên sửa sai đó mới là điều cần có trong mỗi người trẻ. Mình tin rằng, Hoa Hoàng Lan là một sự lựa chọn đúng của Hoàng Lan ở tuổi 22.

Blog Hoa Hoang Lan
Chia sẻ lên

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *